Hôm nay có 2 chuyện . 1 vui và 1 buồn.
Chắc anh sẽ nói chuyện buồn trước.
Em đâu có biết rằng anh nhớ em như thế nào ? Lo cho vết
thương trên cổ tay em như thế nào ? Em mặc có ấm không ? Ăn uống ra sao ? …. Nhưng
trả lại … sau hơn 1 ngày dài . Em cũng đâu thiết gì quan tâm đến anh ? Và em lại bắt đầu 1 tin nhắn chẳng có
liên quan tới anh . Nực cười . A lo cho em thế đó … giờ anh nhận thế sao? Mà
thôi . Anh không muốn trách móc làm gì . Anh sinh ra là để quan tâm thừa cho
người khác mà . Đôi lúc anh thấy tủi thân lắm . Cuộc sống hiện tại phải đối mặt
với bao nhiêu là chuyện, buồn có . vui cũng có . Mà anh cũng quen rồi … bởi vì
anh tin rằng tạo hóa có mất thì mới có nhận .
Lần đầu tiên từ lúc yêu em tới giờ . Anh nhận tin nhắn của
em mà không muốn đọc . và cũng chẳng muốn trả lời . Lúc đó anh thật sự quá buồn
rồi . Và nỗi buồn đó không thể diễn tả đủ cho 1 câu nói:”Anh thật sự rất buồn”.
Chắc là ngày mai anh sẽ quên thôi . Không sao đâu . Đừng lo
nghĩ lung tung em nhé . Anh vẫn là người yêu em vì những gì em đã hi sinh vì
anh .
Còn chuyện vui ?
Anh được mấy anh bên công ty đầu tư tiền cho anh học khóa học
lập trình PHP với hướng là sau khi học xong anh sẽ phục vụ cho công ty . Anh thật
sự rất vui . Bởi vì đó là một ngôn ngữ lập trình mà anh đã muốn học từ lâu nhưng
anh chưa có thời gian và tiền bạc để đầu tư học chuyên sâu hơn cái danh editor.Và
qua đây anh cũng nhận được từ các anh trong công ty đặt một trọng trách với niềm
tin tưởng ở anh . Anh hi vọng anh sẽ không để mọi người thất vọng . Anh phải
làm được ! để khi người khác nhắc tới anh với 1 điểm nhấn nhất định chứ không
phải là người vô danh . 19 tuổi . Anh đã thấy mình quá bất tài với những gì
mình đang học … thấy đã quá muộn khi chỉ mới bắt đầu học lập trình cách đây vài
tháng .
.
.
.
.
.
.
.
Thôi . Giờ anh cũng
buồn ngủ rồi . Cả ngày làm việc cũng mệt
rồi ….. A y E .